Đại để là có hai phụ đề trông nó sẽ như này.
Hồi ấy sinh viên mới vào Bách Khoa sẽ phải thi TOEIC đầu khóa, không biết giờ còn phải thi không. Hôm nhập học, biết tin phải thi mình cuống quít hết cả lên, cũng định google mánh lấy điểm cao. Nhưng về đến nhà thì lại tặc lưỡi thôi kệ, cứ thi bình thường, điểm thấp thì học chứ trốn sao được. Thế mà lớ dớ như nào lại qua - trường lấy mốc 450 mình được 460 hay 470 gì đó, đại để là vừa khít. Mấy tháng cày phim cũng có tác dụng ra phết. :sexy:
Năm nhất thì mình mò đi lên một lớp tiếng Anh trên Núi Trúc, học trong trường Hà Nội - Amsterdam cũ. Hồi ấy biết cái đếch gì đâu, bạn rủ đi thì đi thôi. Lớp học buổi tối, học theo kiểu lý thuyết như hồi cấp 3 ấy, tức là cũng có một cô giáo đứng tuổi, một cái bảng ghi đầy các công thức S với V nhìn hoa cả mắt, trước mặt là một tờ A4 kín hai mặt toàn bài tập. Mình cũng cố gắng tập trung học lắm cho đỡ tốn tiền, nhưng chỉ được đâu đó nửa tiếng là ngủ cmn mất.
Trong lớp toàn các bé thi khối D hoặc các anh chị lớn tuổi vẫn đang mặc quần âu sơ mi từ văn phòng ra. Mình vào học chả quen ai, chả nói chuyện gì, học thì không vào nên cuối cùng lại quay ra môn thể thao ngắm gái. Sở dĩ có môn thể thao này vì một cô bé sinh năm 96 học Phạm Hồng Thái xinh vcl ngồi cạnh mình. Mấy lần định làm quen mà mặc cảm học ngu nên không dám. Cá biệt có một lần cô giáo pha trò bỏ mẹ gì ấy bằng tiếng Anh, cả lớp cười. Không phải cười phụ họa cho cô giáo vui đâu, cười lăn cười bò, cười long trời lở đất luôn ấy. Ai cũng cười, mỗi mình đéo hiểu cô nói gì nên ngậm tăm, xong cô bé ấy còn quay ra hỏi: “Anh không thấy buồn cười à” như kiểu mình là thằng nhạt nhẽo lắm. Lúc ấy thanh minh hay không cũng ăn hành, nên đành thôi. :sosad: Đấy, những gì mình nhớ trong quãng thời gian học cái trung tâm ấy chỉ có vậy thôi.
Sau đấy thì mình đi học khóa ngữ pháp ở trung tâm Lê Na - đúng rồi đấy, cô giáo bò cạp =))). Giờ thì hình như trung tâm cũng sập sau vụ cung bò cạp rồi nên chắc mình không mang danh seeder đâu nhỉ?
Trung tâm Lê Na có một cái trò là cam kết đầu ra TOEIC/IELTS/TOEFL gì đó, nếu học viên không đạt yêu cầu thì sẽ cho phép học lại đến khi nào đạt chỉ tiêu thì thôi. Giờ nhiều trung tâm cũng chơi trò này lắm. Nghe tưởng ngon nhưng thực ra không ngon tí nào. Hồi sinh viên mình cũng nhẹ dạ cả tin nên cứ thế cắm đầu nôn tiền ra đi học.
Thứ nhất là các trung tâm bao giờ cũng đi kèm yêu cầu như đi học đủ, làm bài đủ, làm bài đúng nọ kia. OK thì cũng đúng thôi, anh mà lười có giời giúp được anh. Nhưng cái vụ bài phải làm đúng nó khắm đéo tả. Nếu tôi làm bài đúng suốt thì tôi đi học làm cái đéo gì, ơ hay?
Thứ hai là cảm giác học lại nó không vui vẻ gì. Anh em nào là sinh viên đi trả nợ môn thì biết. Đến nghe toàn những cái mình đã nghe một lần rồi, chán bỏ mẹ lên được. Chán thì nhiều người nản, nản thì dẫn đến bỏ. Mà bỏ thì rõ ràng là không đảm bảo yêu cầu đi học đủ, làm bài đủ rồi - đấy là anh tự bỏ cuộc nhé trung tâm không dí dao vào cổ anh bắt anh bỏ nhé. Thống kê láo một tí thì thấy trong lớp tín chỉ, đám sinh viên mà hay trốn nhất hầu hết là đám học lại. Lại bảo mình nói sai đi?
Học ở Lê Na thực sự là mệt. Học một mạch từ 6h đến 10h tối, duy nhất có một quãng nghỉ ngắn. Lớp thì đông, toàn trăm rưỡi hai trăm mạng nhét vào cái phòng nóng nực nên muốn ra ngoài giãn gân giãn cốt tí cũng khó. Bài tập cũng lắm nên mình cũng toàn làm láo nháo cho đến khi hiểu nguyên tắc là dừng chứ không chày cối làm cho hết. Nhưng ít nhất là 5 củ hồi ấy cũng không đến nỗi vứt hết vào sọt rác, vì hết khóa học mình cũng tiến bộ trong việc dùng ngữ pháp hơn, ít nhất là khi người khác chỉ ra lỗi sai là mình biết tại sao mình sai chứ không ú ớ như trước nữa.
Vậy nếu cho chọn lại trung tâm hay khóa học tiếng Anh, mình sẽ chọn theo tiêu chí nào?