Mình đã gặp rất nhiều bạn làm game một mình, cho dù sự nghiệp làm game ngắn ngủi của mình chỉ mới bắt đầu từ khoảng 3 năm trước. Con đường làm game một mình khác hoàn toàn so với con đường mà mình đang đi, do vậy nói chuyện với những bạn này khiến mình mở mang đầu óc ra rất nhiều. Mình cũng rất ấn tượng với sự nhiệt huyết mà các bạn ấy mang vào trong tác phẩm của bản thân mình. Ấn tượng đến mức mình thậm chí còn xắn tay áo lên làm game vào lúc rảnh rỗi, nhiều hơn một lần.

Một trong những người mà mình ấn tượng nhất trong số này, đó là anh Phúc, của W3A Team, hiện đang phát triển tựa game về lực lượng Cảnh Sát Cơ Động(1). Anh là một người không có nền tảng về kỹ thuật và lập trình, nhưng vẫn mày mò học Lua Script để làm phần gameplay. Bảo mình học vẽ để làm đồ hoạ cho game quá bằng bảo mình bắc thang trèo lên trời, thành ra mình rất phục anh Phúc và những gì anh ấy đã học hỏi được.

Quay lại vấn đề chính, không thể phủ nhận rằng viễn cảnh làm game một mình rất hấp dẫn. Trong thâm tâm của bạn, mọi thứ thật đẹp. Bạn được làm thứ mình thích. Bạn thậm chí còn không cần phải phụ thuộc vào ai, tất cả mọi thứ là do bạn quyết định. Tất cả những lời tán dương khi game ra mắt cũng thuộc về bạn nốt.

Bẵng đi một thời gian, rồi vài tháng, một năm sau gặp lại, hơn hai phần ba trong số này đã….. dẹp dự án sang một bên vì đủ thứ lý do - bao gồm cả dự án của mình . Đây là điều rất đáng tiếc, nhưng không phải không giải thích được. Có cả đống lý do làm những dự án này phải dẹp sang một bên.

Lý do mình thường gặp nhất, đặc biệt là với những bạn mới làm game lần đầu, hoặc các bạn sinh viên, đó là bị ngợp, hay dân gian gọi là không biết lượng sức mình. Do thiếu kinh nghiệm, nên các bạn không lường trước được cái gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Mình không nói mơ cao là xấu vì đôi khi để phát triển, chúng ta cần phải vượt qua giới hạn của bản thân. Tuy nhiên cũng nên thực tế chút. GTA V cần một đội ngũ xấp xỉ 1000 người tham gia phát triển trong suốt vài năm liên tục(2). Một người chưa làm game bao giờ mà làm một con GTA khác một mình là thứ không bao giờ xảy ra. Các bạn mới thường không hiểu điều này, vì thế đây là lý do mà các bạn thuộc vào nhóm dễ bị ngợp nhất. Cơ mà nhiều khi mình khuyên các bạn là làm những thứ đơn giản như Tetris hay Pacman trước để rèn tay thì các bạn cứ tưởng mình khuyên đểu . Cá nhân mình cho rằng, những game mini đơn giản là một bước khởi đầu tuyệt vời.

Bên cạnh quy mô của con game, bạn sẽ phải đảm nhận rất nhiều vai trò trong dự án. Ở một trong các chương trước, mình đã giới thiệu qua về các vị trí trong một studio game, cũng như công việc mà các vị trí này phải đảm nhiệm. Khi bạn làm một mình, thì mọi thứ đều đến tay bạn. Bạn phải tự thiết kế màn chơi, sắp xếp các chướng ngại vật, rồi vạch ra các tính năng như một game designer. Bạn phải tự mình thực hiện phần logic cho các tính năng này và bò ra sửa lỗi khi phần logic bạn viết xảy ra một sự cố nào đó. Bạn phải tìm cách đảm bảo phần đồ hoạ cho game, dù tự vẽ hay đi hỏi anh Google. Xã hội phân chia thành các chuyên môn khác nhau, không phải không có lý do. Chúng ta đi với nhau, để người này hỗ trợ người kia cùng tạo ra sản phẩm, vì năng lực của mỗi người là có hạn. Việc bạn phải một mình cân tất cả các vai trò thực sự là một thử thách rất lớn.

Hồi đại học, mình chơi khá thân thiết với một thằng, vì nó là thằng duy nhất chia sẻ hứng thú làm game với mình trong một khoảng thời gian đủ dài. Hai thằng làm cùng nhau bài tập này qua bài tập khác, hồ hởi chia sẻ với nhau những gì hay ho vừa tìm hiểu được. Bọn mình làm việc khá hợp bởi vì nó rất kỹ tính trong việc cái gì đẹp, cái gì không, và mình thừa nhận là cái con mắt của nó đưa ra được những góp ý rất hợp lý về vấn đề này, một thứ mà mình không làm được. Nhưng đến đồ án tốt nghiệp, phải làm một mình, thì chính cái tính này lại kéo nó lại. Nó dành rất nhiều thời gian loay hoay để tìm bằng được bộ asset nhà cửa cây cối đẹp nhất có thể, rồi cặm cụi ngồi sắp xếp từng li từng tí. Cuối kỳ nó lại vướng việc gia đình, không dành thời gian làm tiếp được, thành ra dự án đó lại khép lại trong dang dở với bao tính năng chưa hoàn thiện.  Cái bẫy “sa đà” này thực ra lại tóm được kha khá, bao gồm cả thằng bạn mình. Một level được sắp xếp lung linh đẹp đẽ, khiến người khác đi qua phải trầm trồ “đẹp thế”, dễ khiến cho bạn trở nên ảo tưởng về ngày hái quả không còn xa. NHƯNG ĐÉO, ĐÉO NHÉ ! Vạch đích còn ở xa lắm.

Sau khi vượt qua những điều trên, trở ngại lớn nhất còn lại là thiếu động lực và… thiếu tiền. Có nhiều thanh niên trẻ thường cười mình khi mình nói câu này. Các cậu cho rằng nhiệt huyết của các cậu là thứ không bao giờ cạn,  nó có thể giúp các cậu húp nước lã và ăn vã không khí sống qua ngày. Nhưng đời nó không màu hồng như vậy. Ai cũng phải ăn phải sống, vì chết đói thì đam mê cũng dẹp. Khi ví không còn tiền dắt gấu đi trà sữa thì cái bầu nhiệt huyết kia tự dưng teo tóp lại. Chuyện này rất bình thường, những vấn đề tưởng như nhỏ nhặt vậy đó đã làm cho bao nhiêu con game phải dừng lại rồi. Không phải ngẫu nhiên mà ở Hiker Games, bọn mình có một cái banner rất to ghi dòng chữ “Hứng thú chỉ giúp bạn bắt đầu, chăm chỉ mới đưa bạn đến đích”.

Bất cứ ai khi mới bắt đầu cũng có thể hình dung những gì mình nói ở trên, nhưng trong lúc khí thế sục sôi, họ có thể coi nhẹ những khó khăn đó. Mình cũng không có ý bảo rằng là “làm game một mình không thành công được”, vì nếu mình nói thế, đội ngũ tác giả của hàng nghìn con game solo như vậy sẽ vả cho mình vêu mồm. Cái mình muốn nói là khó khăn là có thật, làm game không vui vẻ như chơi game đâu. Hy vọng ai đang làm game một mình, hoặc dự định làm, sau khi đọc bài này có thể có tâm thế sẵn sàng hơn để đối mặt với những thử thách đó.

Mà kể cả có thất bại, thì trên quãng đường đi bạn đã học được khối thứ hay ho. Cũng đáng đấy nhỉ? 

Link:

(1) Dự án CSCĐ: http://w3ateam.com/bai-viet/187/cac-cau-hoi-thuong-gap-danh-cho-cscd-vmp

(2) Development of GTA V: https://en.wikipedia.org/wiki/Development_of_Grand_Theft_Auto_V