Cảm giác phấn khích khi nhận được thư mời phỏng vấn ở Emobi qua đi khá nhanh, khi mình bắt đầu công đoạn chuẩn bị cho buổi phỏng vấn. Trước đó mình đã trải qua khá nhiều lượt phỏng vấn ở các công ty khác rồi, nhưng mình vẫn run. Có lẽ lý do là vì khác với những công ty trước, Emobi là nơi mà mình tha thiết muốn vào.

Mình dành nguyên một ngày để lượn lờ các trang web tư vấn để tìm các mánh gây ấn tượng với nhà tuyển dụng, cơ mà đọc mười chắc chỉ nhớ được một , chắc vì lo lắng nhiều quá. Cuối cùng mình chỉ nhớ được vài nguyên tắc cơ bản, đó là trang phục gọn gàng, đến đúng giờ và chuẩn bị một vài bản CV dự phòng. Những thứ khác mình quên sạch.

Giờ hẹn phỏng vấn là 3 giờ chiều, thì mình có mặt ở toà nhà Toyota Thanh Xuân lúc 2 rưỡi. Giở con Blackberry thần thánh ra kiểm tra địa điểm, thấy ghi tầng 9, nhưng bước vào thang máy thì lại chỉ có tầng 8 là cao nhất . Hoá ra là công ty nằm ở trên tầng cao nhất của toà nhà, nhưng tầng này lại nhỏ hơn các tầng khác tầm một nửa, nửa còn lại là sân thượng, cục nóng điều hoà, hộp kỹ thuật thang máy… Thế nên đi thang máy lên tầng 8 là phải qua một phát đi thang bộ nữa.

Đến sớm quá chẳng biết làm gì, mình vào trong nhà vệ sinh rửa mặt rửa mũi chán chê, rồi lượn vòng vòng quanh hành lang. Nhác thấy một ông anh đầu húi cua, mặc quần ngố đi dép tông loẹt quẹt đi từ sân thượng vào. Ban đầu tưởng ông ý là cư dân xung quanh toà nhà, chạy lên sân thượng hóng gió. Trong đầu nhủ thầm: “Thằng cha này điên mẹ rồi, đéo hiểu tại sao giữa trưa trèo lên trên này hóng gió, nắng chết mẹ ra”. Hoá ra ông ý là nhân viên công ty. Chắc thấy mặt mình gian manh khả nghi nên ông ý hỏi mình: “Em vào đây có việc gì?”. Mình cũng thật thà: “Dạ em vào đây phỏng vấn thực tập”, thế là được ông ý dắt vào trong khu vực công ty. Sau mới biết là ông ý là hoạ sĩ thuộc hàng cứng cựa nhất nhì Emobi. Sau vụ đấy mình cũng dẹp luôn suy nghĩ là hoạ sĩ là lúc nào ăn mặc cũng phải nghệ.

Vào khu vực công ty quan sát sơ qua thì công ty cũng không quá lớn, độ năm chục người. Mình nghe thấy là tiếng máy lạnh và quạt gió, đâu đó có tiếng thảo luận, còn lại mọi người đều tập trung. Ai cũng ôm hai màn hình. Mình được đưa vào phòng họp ngồi, có một cái bàn họp lớn, độ chục chiếc ghế kèm theo màn chiếu, máy chiếu ở cuối phòng. Ấn tượng nhất là bức tường gạch duy nhất trong phòng (3 bức tường còn lại là kính) treo đầy banner những sản phẩm trước đó của Emobi như 7554, 2112, Nova Squad…. Với một thằng sinh viên chưa hề làm ra cái gì ra hồn trước đó, những tấm banner này tự nhiên làm mình thấy áp lực hơn hẳn .

Ngồi được đâu đó 5 phút thì một ông anh cao cao gầy gầy mở cửa bước vào, cầm theo một bản in CV của mình. Ô đệt, thế thì mình in CV đến làm cái vẹo gì . Sau màn chào hỏi qua loa, mình biết là ông anh này thực ra là giám đống công ty. Cảm giác được đích thân giám đốc phỏng vấn cũng thấy khệnh phết. Anh giám đốc nói chuyện cũng điềm đạm từ tốn, nên mình cũng thấy thoải mái và bớt run hơn nhiều.

Nội dung cuộc phỏng vấn diễn ra không quá phức tạp. Đầu tiên anh giám đốc hỏi han mình qua quít một chút về kiến thức được học ở trên trường, nhưng sau đó hỏi đặc biệt kỹ về những gì mình đã làm, những khó khăn gì mình đã gặp phải và cách mình giải quyết những khó khăn đó như thế nào. Hành trang mang đi phỏng vấn lúc đó là 4 con game 2D, vốn là bài tập lớn các môn học, trong đó 1 viết bằng C, 2 con viết bằng C++, và 1 con dùng java - không nhiều, nhưng đủ để mình chém gió. Mình kể lại quá trình mình làm những con game này từ những ngày đầu tiên, phân tích những quyết định mà các nhóm mình làm cùng đưa ra. Tại sao lại làm C++, tại sao lại chọn SDL, tại sao bọn em lại bỏ công ra viết wrapper cho SDL làm gì, bọn em đã xử lý memory leak ra sao, vân vân và mây mây… Mình không nhớ chính xác mình đã nói những gì, chỉ nhớ là đã thao thao bất tuyệt khá lâu về những vấn đề mình cho là tâm đắc nhất đến thời điểm đó. Anh giám đốc lắng nghe khá chăm chú, thành ra mình lại càng có hứng hót tiếp.

Sau khi hỏi thêm vài câu về định hướng của mình trong tương lai, tiết mục công ty hỏi ứng viên kết thúc, buổi phỏng vấn tiếp tục theo chiều ngược lại. Mình hỏi lại là công ty sẽ cần em đảm nhiệm vai trò gì, công ty sử dụng công nghệ gì để em về nghiên cứu dần, và công ty có đội bóng đá không cho em đi đá với.

Thế là hết, cuộc phỏng vấn diễn ra có vậy thôi. Chắc nhiều bạn đang bảo tại sao mình kể công đoạn chuẩn bị, hồi hộp, lo lắng thì dài dòng lê thê mà đoạn phỏng vấn ngắn có tí vậy. Vì đó là những gì đã diễn ra trong đầu mình vào thời điểm đó. Vậy bài học mình đã rút ra được, ở thời điểm này khi nhìn lại, là gì?

Thứ nhất, đừng quá lo lắng. Thấy trường hợp của mình không? Mình đã phí quá nhiều thời gian lo lắng về những thứ bên lề và sợ hãi những điều không đâu. Nó làm mình bước vào buổi phỏng vấn với tâm trạng lo âu, điều chưa bao giờ xảy ra với mình ở những lần phỏng vấn trước. Suy cho cùng, nó cũng chỉ là một buổi phỏng vấn thôi mà?

Thứ hai, thứ quan trọng nhất cần chuẩn bị, quan trọng hơn cả một cái áo đẹp hay vài bản CV in màu, đó là những gì mà bạn biết. Buổi phỏng vấn không dài đâu, hãy dành thời gian một cách hiệu quả để nói về những vấn đề mà bạn đã giải quyết trong quá khứ và cách mà bạn thực hiện điều đó. Đây mới là điều quyết định một studio có nhận bạn hay không, chứ không phải vì bạn có in màu CV mang theo hay không. Những thứ kia nếu có, dĩ nhiên là điểm cộng, nhưng không có thì không sao. Ngược lại, nếu bạn không thể trình bày được những gì bạn đã từng làm, bạn gần như đã tự đóng cánh cửa gia nhập của chính bạn.

Cuối cùng, hãy là chính mình. Đừng cố gắng bới ra những gì mà bạn nghĩ là cao siêu. Nói về những gì bạn đã thực sự làm ấy. Hãy thật thà kể về những chi tiết mà bạn thấy tâm đắc, dù là nhỏ. Với nghề lập trình, nhiều khi những chi tiết nhỏ lại làm nên sự khác biệt.