. Của đáng tội, hồi ấy bố mình có cái máy tính nhưng cấm bao giờ được đụng vào, nên ước mơ được xài máy tính thỏa thích rất hấp dẫn với mình.
Ngày đầu tiên vào học đội tuyển Tin, cái thời máy tính chưa phải là thứ mà phải có trong một gia đình, với lại trường cấp 2 của mình cũng nghèo rớt mùng tơi, đâu đó 2 chục đứa ngồi trong “phòng tin học”, mỗi đứa một máy (trong khi bình thường tiết học Tin là 2-3 đứa một máy ). Gọi là phòng tin học cho sang chảnh, chứ vốn phòng ấy ban đầu được quy hoạch cho… nhà vệ sinh, ban đầu trường mình có hai nhà vệ sinh hai đầu, sau đập bớt một đầu làm thêm phòng học nhỏ, rồi tầng cao nhất, hẻo nhất trưng dụng làm phòng tin học.
2 chục đứa đứa nào cũng háo hức, đứa thì bật Mario lên chơi, đứa thì oánh bài. Hình như có đế chế, nhưng… không có mạng nên cũng chẳng thằng nào quẩy. Được mươi, mười lăm phút gì đó cô giáo dạy Tin lớp mình, kiêm luôn chức vụ giáo viên đội tuyển bước vào. Giữ trật tự lớp được chút, cô bắt đầu giới thiệu sơ qua về những gì mà bọn mình sẽ học, rồi đi luôn vào bài tập Pascal đầu tiên, đó là hiện một dòng chữ lên màn hình, rồi sau đó là hai dòng, rồi thêm “tính năng ấn Enter để thoát chương trình”.
Đánh hơi thấy việc không được chơi điện tử, buổi học hôm sau, sĩ số từ 20 mạng rút xuống còn 4 mạng: mình, Q, một thằng học cùng lớp 2 thằng bọn mình, và một đứa con gái lớp bên.
4 đứa này, vì một lý do nào đó mà trụ được không sót một đứa nào cho tới hết kỳ thi học sinh giỏi cuối năm lớp 8, với mình đó là một kỳ công vì vài lý do sau đây:
Nói sơ sơ chút về Q. Thằng này học với mình từ năm lớp 1, đến giờ học xong đại học hai thằng vẫn chơi chung với nhau, đến mức mà nhiều khi gấu của hai thằng bảo nhau rằng hai thằng có gấu chỉ để làm bình phong. Mình luôn luôn nhìn nhận thằng này là một người có tư duy lập trình cực kỳ tốt, cách giải quyết vấn đề của nó luôn rất thông minh và ngắn gọn. Trong suốt những năm cấp 2, cấp 3, thành tích của nó trong các cuộc thi lập trình luôn vượt trội so với mình. Tiếc rằng vì nhiều lý do mà giờ nó không theo nghề lập trình nữa. Nhiều khi người không chọn nghề, mà nghề chọn người, điều này đúng cả với mình.
Tại sao mình nói nó đúng với mình? Nếu hồi đó mình không cứng đầu nhất nhất học ở tuyển Tin thay vì xuôi theo bố mẹ học tuyển Toán, rồi nếu mình đầu hàng trước sức ép của cô chủ nhiệm và bố mẹ, thì mình đã không có những giờ (trốn tiết) ngồi trong phòng tin trường cấp 2 để sửa một bài tập chạy không đúng ý, rồi vui sướng khi tìm ra và sửa chỗ hỏng. Hứng thú với nghề lập trình của mình bắt đầu từ đây.
Và cũng từ đây, mình quyết định, mình sẽ trở thành một lập trình viên.
Còn vì sao mình trở thành lập trình viên làm game, từ từ rồi kể.