Xin chào mọi người!

Đây là bài viết mở hàng của mình trên blog, cũng là bài đầu tiên của loạt bài Ký sự làm game. Loạt bài “[Review] Nhìn lại 15 năm lập trình” của bác Blanic trên voz đã truyền cảm hứng cho mình thực hiện loạt bài này.

Trong loạt bài này, mình sẽ kể lại câu chuyện về việc mình đã trở thành một lập trình viên làm game như thế nào, cũng như những kinh nghiệm mà mình luôn hy vọng rằng có ai đó đã chỉ cho mình khi mình bắt đầu. Điều mình hy vọng là loạt bài này sẽ giúp ích cho nhiều người, cụ thể là mình mong những kinh nghiệm mà bản thân mình đã trải qua sẽ có ích phần nào cho những bạn mới bắt đầu. Với người có kinh nghiệm, loạt bài này sẽ như một series giải trí phục vụ nhiều mục đích khác nhau, có thể là nhìn lại con đường mà họ đã đi, hoặc trải nghiệm cảm giác đi trên con đường của mình.

Mình vốn viết lách không giỏi, dù điểm Văn thi tốt nghiệp cấp 3 cũng được 2 điểm rưỡi. Nhưng mình được cái mặt dày, nên viết chán cũng ném lên. Hi vọng mọi người sẽ cho mình những góp ý bổ ích để tương lai mình sẽ cho ra lò được những bài viết tốt hơn.

Mình cũng sẽ cố đảm bảo những chi tiết trong loạt bài này thực tế nhất có thể, tuy nhiên mình cũng khẳng định loạt bài này hoàn toàn không phải bức tranh toàn cảnh của ngành game nói chung. Lý do thứ nhất, không phải thông tin nào mình cũng đem bô bô cho cả thiên hạ biết được. Lý do thứ hai, đây hoàn toàn là góc nhìn cá nhân của mình, hãy coi nó như một công cụ phụ trợ, một bức phác thảo để bạn biết rằng ngành game và làm việc trong ngành game như thế nào.

Mình bắt đầu những dòng code đầu tiên với ngôn ngữ Pascal năm lớp 8. Năm ấy trường cấp 2 mới mở đội tuyển Tin học, mình với thằng Q rủ nhau bỏ đội tuyển Toán nhảy sang đội tuyển Tin. Chẳng biết Q nó nghĩ thế nào, với mình thì mình chỉ nghĩ đơn giản là chắc sẽ được chơi điện tử và nghịch máy tính cả ngày . Của đáng tội, hồi ấy bố mình có cái máy tính nhưng cấm bao giờ được đụng vào, nên ước mơ được xài máy tính thỏa thích rất hấp dẫn với mình.

Ngày đầu tiên vào học đội tuyển Tin, cái thời máy tính chưa phải là thứ mà phải có trong một gia đình, với lại trường cấp 2 của mình cũng nghèo rớt mùng tơi, đâu đó 2 chục đứa ngồi trong “phòng tin học”, mỗi đứa một máy (trong khi bình thường tiết học Tin là 2-3 đứa một máy ). Gọi là phòng tin học cho sang chảnh, chứ vốn phòng ấy ban đầu được quy hoạch cho… nhà vệ sinh, ban đầu trường mình có hai nhà vệ sinh hai đầu, sau đập bớt một đầu làm thêm phòng học nhỏ, rồi tầng cao nhất, hẻo nhất trưng dụng làm phòng tin học.

2 chục đứa đứa nào cũng háo hức, đứa thì bật Mario lên chơi, đứa thì oánh bài. Hình như có đế chế, nhưng… không có mạng nên cũng chẳng thằng nào quẩy. Được mươi, mười lăm phút gì đó cô giáo dạy Tin lớp mình, kiêm luôn chức vụ giáo viên đội tuyển bước vào. Giữ trật tự lớp được chút, cô bắt đầu giới thiệu sơ qua về những gì mà bọn mình sẽ học, rồi đi luôn vào bài tập Pascal đầu tiên, đó là hiện một dòng chữ lên màn hình, rồi sau đó là hai dòng, rồi thêm “tính năng ấn Enter để thoát chương trình”.

Đánh hơi thấy việc không được chơi điện tử, buổi học hôm sau, sĩ số từ 20 mạng rút xuống còn 4 mạng: mình, Q, một thằng học cùng lớp 2 thằng bọn mình, và một đứa con gái lớp bên.

4 đứa này, vì một lý do nào đó mà trụ được không sót một đứa nào cho tới hết kỳ thi học sinh giỏi cuối năm lớp 8, với mình đó là một kỳ công vì vài lý do sau đây:

  • Thằng học cùng lớp mình với Q, thẳng thắn mà nói, học lực và tư duy không hề tốt. Ban đầu mình không nghĩ rằng nó trụ được hết một tháng, chứ đừng nói đến cuối năm học.
  • Học cái giờ 6h tối đói bỏ mẹ, hồi ấy thằng nào cũng nghèo, may mà có hai cô giáo trông đội tuyển tài trợ kẹo lạc, lâu lâu sang chảnh thì có bánh ruốc chống đói cho 4 đứa học sinh.
  • Mình và Q vốn là thành viên tuyển Toán, đặc biệt Q là thành viên chủ chốt. Cô giáo chủ nhiệm - đồng thời là cô giáo phụ trách đội tuyển - lâu lâu lại gây áp lực với cả hai đứa cũng như với phụ huynh.
  • Suốt năm lớp 8 mình thường xuyên gây sự với thầy cô, bị đuổi ra khỏi lớp, bị mời phụ huynh. Không hiểu làm sao mà bố mẹ và cô chủ nhiệm lại quy trách nhiệm về cho việc học ở đội tuyển Tin. 

Nói sơ sơ chút về Q. Thằng này học với mình từ năm lớp 1, đến giờ học xong đại học hai thằng vẫn chơi chung với nhau, đến mức mà nhiều khi gấu của hai thằng bảo nhau rằng hai thằng có gấu chỉ để làm bình phong. Mình luôn luôn nhìn nhận thằng này là một người có tư duy lập trình cực kỳ tốt, cách giải quyết vấn đề của nó luôn rất thông minh và ngắn gọn. Trong suốt những năm cấp 2, cấp 3, thành tích của nó trong các cuộc thi lập trình luôn vượt trội so với mình. Tiếc rằng vì nhiều lý do mà giờ nó không theo nghề lập trình nữa. Nhiều khi người không chọn nghề, mà nghề chọn người, điều này đúng cả với mình.

Tại sao mình nói nó đúng với mình? Nếu hồi đó mình không cứng đầu nhất nhất học ở tuyển Tin thay vì xuôi theo bố mẹ học tuyển Toán, rồi nếu mình đầu hàng trước sức ép của cô chủ nhiệm và bố mẹ, thì mình đã không có những giờ (trốn tiết) ngồi trong phòng tin trường cấp 2 để sửa một bài tập chạy không đúng ý, rồi vui sướng khi tìm ra và sửa chỗ hỏng. Hứng thú với nghề lập trình của mình bắt đầu từ đây.

Và cũng từ đây, mình quyết định, mình sẽ trở thành một lập trình viên.

Còn vì sao mình trở thành lập trình viên làm game, từ từ rồi kể.